• Sức sống dẻo dai

    ArtisBamboofores 
    Tâm tịnh đời vui

  • Chuyên mục

  • Lịch

    Tháng Năm 2016
    H B T N S B C
     1
    2345678
    9101112131415
    16171819202122
    23242526272829
    3031  
  • Lưu trữ

  • Huyễn hóa hư vọng

  • Lời hay ý đẹp

    Không làm các việc ác

    Vâng làm các việc lành

    Giữ tâm ý trong sạch

    Đó là lời Phật dạy.

  • Tương tác

  • Khách thăm nhà

  • Tâm Thiện

    wwf 

    natureconservancy

  • Sắc màu cuộc sống

    Xa Loi Dau 7 Mau - Phat Thich Ca

  • Ngũ uẩn giai không

    • 306 944 hits

An táng hài nhi

antanghainhiNgỗng đẻ trứng vàng

Một người được thần Hermes tặng cho con ngỗng đẻ trứng vàng. Nhưng thỉnh thoảng ngỗng mới đẻ ra một trứng thì lâu giàu lắm.

Anh ta nghĩ: "Trong bụng ngỗng chứa toàn vàng, chi bằng mổ nó ra mà lấy". Nghĩ sao làm vậy. Nhưng anh ta hết sức thất vọng vì chỉ được bộ lông ngỗng và không còn thấy trứng vàng nữa.

————

Con người ta ắt hẳn ai cũng muốn sau khi mình chết đi sẽ được chôn cất một cách đàng hoàng, tử tế. Thế nhưng, có những thân phận hài nhi sau khi bị tước đi tính mạng, thân xác sẽ bị đem vùi vào bãi rác. Thật đáng thương cảm thay. Và cũng thật đáng ngợi khen khi đã có những con người thiện lương nhặt lên những hài nhi đó và đem an táng một cách tử tế, đàng hoàng.

Chúng ta hãy cùng theo dõi mẫu chuyện được ghi lại bởi một phóng viên đã thực hiện bài phóng sự về một người đàn ông thiện lành đã đem chôn cất những hài nhi bị vùi vào bãi rác một cách tử tế. Rằng thì khi người phóng viên tìm đến nhà người đàn ông ấy, vợ của người ấy đã nhanh chóng từ chối tiếp chuyện, vì họ ngại lên mặt báo, họ sợ con mình cảm thấy xấu hổ với bạn bè khi hay biết gia đình có cha mẹ làm nghề nhặt rác kiếm sống qua ngày. Thế nhưng khi nghe người phóng viên nhắc đến việc chôn cất hài nhi bị vùi vào bãi rác thì họ đã đổi thay thái độ, và thẳng thắng bảo rằng "Việc này thì cần phải được đăng lên báo, sao mà có những con người ác như thế, là giọt máu của mình mà, nếu vì lý do gì đó không cứu được, không giữ lại được thì vẫn còn nhiều chỗ chôn cho tử tế, đằng này sao lại vùi thân xác con mình vào bãi rác một cách không thương tiếc". Khởi đầu cho buổi trò chuyện là những tiếng lời đầy chân thành như thế. Tiếp theo sau đó, người đàn ông mà người phóng viên muốn phỏng vấn đã lần hồi kể lại chuyện đời mình. Người vốn xuất thân trong một gia đình đông anh chị em, tuy nhiên, cha mẹ lại sớm chia tay nhau, vậy nên ngay từ thuở nhỏ, người như con ngựa bất kham đã ăn chơi, lêu lỏng với chúng bạn bè, lớn hơn một chút thì đi phiêu bạc kiếm sống quanh các bãi vàng, rồi thành lập băng nhóm đấu đá, tranh giành địa bàn lẫn nhau, trở thành một tay anh chị với tên tuổi cọm cáng. Thế nhưng, sau lần thứ hai phải ăn cơm tù, người bắt đầu cảm thấy chán ngán cuộc sống lang bạt, du thủ du thực khắp nơi như thế, người quyết tâm làm lại đời mình, người về quê, và lành thay được một người bạn thuê trông nom rừng cây.

Được một thời gian sau, người bạn không thuê người nữa, và trong một lần đi ngang qua bãi rác, người nhìn thấy nhiều vật dụng vẫn còn sử dụng được, thế là người nhặt lên, sửa chữa, và đem bán lấy được tiền. Từ đó, người quyết định sẽ sống bằng nghề nhặt rác, tuy người ta có cho rằng thấp kém nhưng với người được sống thiện lành là trên hết. Và vào một ngày nọ, khi một người phụ nữ đang nhặt rác nhìn thấy một hộp xốp to tướng, tưởng sắp được món lợi, người phụ nữ ấy đã tiến tới, giở hộp xốp ra, và sau đó chỉ biết la lên những tiếng la đầy kinh hãi, rồi ngã quỵ xuống đất, người khi ấy đã chạy đến xem xét sự tình, thì mới nhận ra rằng trong hộp xốp đó là một hài nhi với thân hình bầm tím, với mùi tử khí bốc lên nồng nặc. Người khi ấy cùng với một số người đàn ông khác đã đem thi thể hài nhi đó về nhà tắm rửa bằng rượu, rồi mỗi người góp một chút tiền mua quần áo, nhang đèn để làm lễ mai táng cho hài nhi, người sau đó đã chôn hài nhi tại một ngọn đồi gần bãi rác. Cơ duyên đến với việc làm thiện lành của người là như thế, kể từ đó trở đi người vẫn thường dành ra thời gian để đi lùng sục trong bãi rác, và đã tìm thấy thêm nhiều thi thể hài nhi bị vùi lấp, và tất cả đều được người đem đi an táng một đàng hoàng, tử tế. Câu chuyện của người là như vậy, sau đó đã nhanh chóng được lan truyền rộng khắp trên các trang mạng xã hội. Và những tiếng lời bình luận đã vang vọng lên. Người thì bảo rằng cần phải tăng cường giáo dục giới tính, giáo dục về tình yêu, hôn nhân, và gia đình cho giới trẻ, để giới trẻ không còn nông nổi, bồng bột mà phạm phải sai lầm tạo nên những hài nhi bị bỏ rơi một cách không thương tiếc như thế. Người thì cho rằng cần phải giúp mọi người tin vào lý nhân quả, gieo thiện lành sẽ gặt quả tốt đẹp, gieo bất thiện lương sẽ gặt quả đắng cay, khi có lòng tin vào lý nhân quả, người ta sẽ bình tâm tĩnh ý suy xét cẩn thận trước khi bắt tay vào làm bất kỳ việc gì. Những tiếng lời bình luận là như thế, mong sao cho ai đó khi hay biết sẽ thể thức tỉnh để sống một cách tốt đẹp hơn, làm những việc thiện lành hơn cho mình và người.

Cuộc đời là vậy, nhưng dù cuộc đời có như thế nào đi nữa, mỗi người chúng ta cũng đều cần đến một sự tỉnh giác nhất định nào đó để có được thái độ, và cách hành xử hợp tình hợp lý nhất có thể. Và để có được điều này có lẽ là chúng ta cần phải có được nhận thức đúng đắn về cái tôi. Cái tôi chỉ là do vô vàn các yếu tố khi đủ duyên thì hội tụ thành, khi duyên tiêu tán thì tan biến mất, cái tôi chỉ là huyễn hóa, duyên hợp tạm bợ, cái tôi không thật có, thì cái gọi là của tôi cũng không thật. Khi có nhận thức như vậy, chúng ta sẽ dần vơi giảm ái ngã, vốn dĩ là nguồn gốc của tham, sân, si, của mọi khổ đau trong cuộc đời. Khi có nhận thức như vậy, thì khi có những ý niệm, hay xúc cảm lăn xăn hiện lên trong tâm tư, chúng ta chỉ cần nhìn, nhìn, và nhìn thẳng vào chúng, chỉ nhìn mà không tham đắm, không đè nén, không diệt trừ, không lãng tránh, cũng không mong cầu bình yên, nhìn để thấy được các tiến trình sinh khởi, lan tỏa, tăng giảm cường độ, và dần tan biến mất của chúng. Trong khi tọa thiền, chúng ta nên chú tâm vào một điểm trước mặt, có thể chọn một điểm trên chóp mũi. Trong khi chú tâm như vậy, nếu vọng tưởng, xúc cảm thị phi, và cơn đau có khởi lên nhè nhẹ, chúng ta có thể thản nhiên bỏ qua chúng, đừng để ý đến chúng, vẫn tiếp tục chú tâm tại một điểm trên chóp mũi, chúng có hiện lên rồi sẽ tự tan, nhưng khi vọng tưởng, xúc cảm thị phi, và cơn đau khởi lên quá mãnh liệt, thì lúc này, chúng ta cần chuyển sang nhìn thẳng vào chúng, rồi chúng cũng sẽ tan. Khi vọng tưởng thuộc về thế giới nhị nguyên phân biệt đối đãi giữa có không, được mất, hơn thua, phải quấy, trong ngoài, đẹp xấu, thiện ác, vui buồn, thương giận… tan mất, khi đó chỉ còn lại duy nhất niệm vi tế tại chóp mũi, chúng ta cần nên buông xả cả niệm vi tế này, cần thêm một bước vượt qua tâm thái này, nhà thiền gọi là đầu sào trăm trượng cần phải một bước nhảy qua, như khi trèo lên cây một trăm thước, khi trèo lên là còn có cây để trèo, trèo tới đầu sào chót ở trên, phải nhảy qua khỏi mới được, nhảy khỏi cho tan nát tâm phân biệt, chấp trước vi tế, để không rơi vào không, năng giác sở giác đều không, mọi thứ đối đãi dứt bặt, nhảy qua khỏi liền thể nhập vào bản tâm hằng thanh tịnh, rỗng rang, và sáng tỏ, thường hay biết mọi sự vật, hiện tượng nhưng không khởi ý phân biệt. Từ tâm thái này chúng ta sẽ thể phát khởi ra những ý nghĩ, lời nói, và hành động đúng đắn đem đến lợi lạc chân chính cho không chỉ bản thân mà còn cho cả mọi chúng hữu tình xung quanh.

————

Tham khảo: songdep.xitrum.net, baodansinh.vn

Ảnh: Internet.

Bình luận về bài viết này